Sáng hôm ấy, tôi tỉnh dậy trong tâm trạng nhẹ nhõm, nghĩ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Nhưng chỉ một cú lướt tay vô thức trên phây-búc, tim tôi chùng xuống. Trên trang cá nhân của bố vợ là bức ảnh vợ tôi đang cười rạng rỡ bên mâm cơm

Sáng hôm ấy, tôi tỉnh dậy trong tâm trạng nhẹ nhõm, nghĩ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Nhưng chỉ một cú lướt tay vô thức trên phây-búc, tim tôi chùng xuống. Trên trang cá nhân của bố vợ là bức ảnh vợ tôi đang cười rạng rỡ bên mâm cơm
Sáng hôm ấy, tôi tỉnh dậy trong tâm trạng nhẹ nhõm, nghĩ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Nhưng chỉ một cú lướt tay vô thức trên phây-búc, tim tôi chùng xuống. Trên trang cá nhân của bố vợ là bức ảnh vợ tôi đang cười rạng rỡ bên mâm cơm

Vợ đã không chịu nghỉ việc ở nhà còn hay đi sớm về muộn. Sáng tôi bảo đi muộn thôi khoảng 9h, còn dành thời gian nấu nướng dọn dẹp bữa sáng cho bố mẹ chồng. Chiều thì xin về sớm từ 4h chiều ấy, còn cơm nước nhà cửa, vợ không chị nghe hôm sau tôi đưa vợ về nhà ngoại nhờ dạy lại, bố vợ gật gù hứa sẽ dạy bảo con gái cẩn thận

Sáng hôm ấy, tôi tỉnh dậy trong tâm trạng nhẹ nhõm, nghĩ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Nhưng chỉ một cú lướt tay vô thức trên phây-búc, tim tôi chùng xuống. Trên trang cá nhân của bố vợ là bức ảnh vợ tôi đang cười rạng rỡ bên mâm cơm, kèm dòng caption:
“Con gái tôi không phải ô sin. Ai muốn có người hầu thì thuê giúp việc!”

Tôi là Quân – một người đàn ông theo đúng kiểu mẫu “trụ cột gia đình” truyền thống. Ở tuổi 35, tôi tin rằng, một người vợ tốt là người biết chăm sóc chồng con, biết vun vén gia đình. Vợ tôi – Lan – lại không giống như vậy.

Lan là người phụ nữ hiện đại, có công việc ổn định tại một công ty thiết kế nội thất. Cô ấy đam mê công việc, thích sự độc lập, và điều đó khiến tôi… khó chịu.

“Em đi làm thì cũng được, nhưng gia đình vẫn phải là trên hết. Bố mẹ anh già rồi, không thể để cơm nguội canh thiu được. Anh không thể làm thay em mấy chuyện bếp núc ấy mãi được,” tôi đã nói thế, không chỉ một lần.

Bài viết liên quan  Chị tử vong, em 10 tuổi nguy kịch do uống nhầm thuốc chuột có dạng siro

Tôi đề nghị cô ấy đi làm muộn, về sớm, nấu cơm, dọn dẹp, chăm sóc bố mẹ chồng. Nhưng Lan không chịu. Cô nói công việc cũng là một phần cuộc sống của cô. Cô từ chối giảm giờ làm, từ chối nghỉ việc, và từ chối làm người vợ kiểu mẫu như tôi mong muốn.

Tôi nhịn một thời gian dài, cho đến một hôm…

Sáng sớm, tôi gọi Lan dậy:

“Em nấu cho bố mẹ bữa sáng đi, hôm nay anh đưa em về nhà ngoại, để bố mẹ em dạy lại cách làm vợ.”

Lan im lặng. Không phản đối, không cãi, không khóc. Chỉ lạnh lùng gật đầu, lên xe cùng tôi.

Ở nhà vợ, tôi nói hết. Rằng Lan không chịu nấu nướng, không chăm sóc bố mẹ chồng, không “biết điều”. Bố vợ tôi trầm ngâm, gật gù, rồi bảo:

“Thôi được, để tôi nói chuyện với nó. Anh cứ yên tâm, con gái tôi không nên như thế.”

Tôi rời nhà vợ với tâm trạng yên tâm kỳ lạ. Cuối cùng cũng có người hiểu tôi. Cuối cùng Lan sẽ thay đổi.

Sáng hôm sau, khi đang nhâm nhi cà phê thì tiếng điện thoại báo có thông báo mới trên Facebook. Tôi mở ra và chết lặng.

Trên đó là bức ảnh Lan – vợ tôi – đang đứng cạnh bàn ăn ngập tràn món ngon, cười tươi tắn. Bên dưới là hàng trăm lượt like, comment. Nhưng dòng caption mới là thứ đâm vào ngực tôi như nhát dao:

Bài viết liên quan  Cô gái 20 tuổi tuvong vì cúm sau 6 giờ nhập viện, bác sĩ cảnh báo 2 điều

“Con gái tôi không phải ô sin. Ai muốn có người hầu thì thuê giúp việc!” – Bố vợ tôi viết.

Mọi người xôn xao, người bênh, người chỉ trích. Tôi thấy mặt mình đỏ lên, không phải vì tức giận mà vì… nhục.

Tối hôm ấy, tôi hỏi Lan:

“Em bảo bố em viết vậy à?”

Lan nhìn tôi, mắt không chớp:

“Không. Nhưng em cũng không cấm bố em được. Ông chỉ đang bảo vệ con gái mình thôi.”

Tôi tức tối:

“Anh là chồng em cơ mà! Anh mới là người cần được em ưu tiên chứ không phải công việc hay ông bà già em!”

Lan bật cười – tiếng cười chua chát:

“Còn bố mẹ anh thì em phải ưu tiên? Sao chỉ có anh mới được đòi hỏi còn em thì không?”

Không khí trong nhà nặng nề. Bố mẹ tôi bắt đầu bóng gió chuyện con dâu không biết phép tắc. Mẹ tôi xỉa xói từng bữa cơm, từng cái chén để sót vết bẩn. Lan không nói gì, chỉ im lặng, dọn dẹp và rồi… đi sớm về muộn hơn.

Một tối, tôi về nhà thì không thấy Lan. Điện thoại cô ấy không nghe. Tôi gọi cho bố vợ, ông chỉ nói:

“Nó về đây rồi. Không sao. Chỉ là… nó cần thời gian suy nghĩ.”

Suy nghĩ? Suy nghĩ gì?

Tối muộn hôm đó, tôi nhận được tin nhắn từ Lan:

“Em không phải người phụ nữ như anh mong đợi. Em từng nghĩ mình có thể cố gắng, nhưng càng cố em càng mất đi chính mình. Em cần được sống như em muốn – không phải làm người hầu cho bất kỳ ai, kể cả chồng. Em xin lỗi.”

Bài viết liên quan  Vụ tài xế dùng điện thoại khi lái xe giường nằm: Phương tiện đã hết hạn đăng kiểm

Tôi thấy sụp đổ. Không phải vì Lan rời đi, mà vì tôi không còn biết mình đúng hay sai nữa. Tôi nghĩ mình đang bảo vệ truyền thống, giữ gìn gia đình. Nhưng có lẽ… tôi chỉ đang ép một người phụ nữ trở thành cái bóng.

Một tháng sau, Lan gửi đơn ly hôn. Tôi chưa ký. Tôi hẹn gặp cô ấy ở quán quen, nơi lần đầu chúng tôi hẹn hò.

Lan vẫn vậy – dịu dàng nhưng cương quyết. Tôi hỏi:

“Nếu anh thay đổi… nếu anh chấp nhận san sẻ, cùng nhau vun vén, thì liệu em có trở về không?”

Lan nhìn tôi một lúc lâu rồi khẽ nói:

“Không phải em không yêu anh, Quân. Nhưng điều em cần là một người bạn đời, không phải chủ nhân. Nếu anh hiểu điều đó, thì chúng ta có thể bắt đầu lại – từ đầu, như hai người bạn.”