
Tôi bỏ nhà đi.
Không vì tuổi trẻ nổi loạn. Không vì mâu thuẫn mẹ con.
Mà vì tôi biết mình vừa được bán.
Hôm đó, tôi đi làm về sớm. Mẹ ngồi vắt tréo chân trên ghế gỗ, ánh sáng từ điện thoại phản chiếu lên khuôn mặt lạnh tanh. Bà không nhìn thấy tôi đứng sau lưng, khi tin nhắn trên màn hình hiện rõ:
“Nó chưa biết gì đâu chị. Chồng chị cứ yên tâm, cưới xong là coi như xong nợ.”
Tôi chết lặng.
“Nó” là tôi.
“Chồng chị” – là người đàn ông hơn mẹ gần chục tuổi, tôi đã gặp qua một lần, cứ ngỡ là khách nợ thuê… hóa ra là chồng của người đàn bà đang bàn chuyện đời tôi.
Tôi lùi lại, run rẩy.
Chuyện mẹ nợ tiền tôi biết. Nhưng tôi không ngờ—bà lại chọn cách này để trả.
Tối, tôi lén mở điện thoại mẹ. Cả một đoạn chat dài hiện ra:
“Nó không biết anh có vợ đâu, yên tâm. Con bé còn ngoan, dễ bảo.”
“Cưới xong rồi thì làm giấy tờ vay mượn trả dần, chị không muốn dính vào nữa.”
“Nhớ giữ kín, nó mà biết là hỏng hết.”
Tôi bỏ nhà đi đêm đó.
Không nước mắt. Không một lời chào.
Chỉ có tiếng bánh vali lăn trên nền gạch cũ kĩ.
Phía sau, mẹ vẫn đang ngồi im, bấm điện thoại… Như thể đời tôi chưa từng là của tôi.
Giờ tôi ở đâu?
Một căn phòng trọ bé tí, sống nhờ bán hàng online và chạy bàn.
Tôi giận không?
Không. Chỉ thấy trống rỗng.
Người ta bảo: “Mẹ thương con gái như hòn ngọc.”
Nhưng mẹ tôi lại ném tôi đi như món hàng thanh toán nợ máu.
Phần tiếp theo: “Con không phải món nợ của mẹ.”
Ba tháng sau, tôi trở về. Không phải vì hết giận, mà vì đã đủ bình tĩnh để nhìn mẹ—không còn là người đã sinh ra tôi, mà là người đã phản bội tôi.
Mẹ mở cửa, sững sờ như thấy ma.
Tôi đứng thẳng lưng, ánh mắt không còn lẩn tránh.
– “Mẹ vẫn ổn chứ?”
– “Con… về làm gì? Sao không báo—”
– “Không báo, để mẹ kịp giấu mấy hợp đồng bán con à?”
Mẹ sững người.
Tôi bước vào, đặt túi xuống nền nhà. Căn phòng quen thuộc vẫn y nguyên, chỉ khác là… tôi đã không còn thuộc về nó nữa.
Tôi đặt trước mặt mẹ một tập giấy tờ—là hợp đồng vay nợ tôi đã âm thầm sao chép và làm việc với luật sư.
– “Đây là khoản nợ mẹ vay đứng tên con, mà con không hề biết.”
– “Con đã gửi đơn đến cơ quan chức năng. Nếu mẹ còn ý định gán con để xoá nợ, thì lần này, pháp luật sẽ thay con nói chuyện.”
Mẹ tái mặt.
Tôi thấy sợ. Không phải vì mẹ, mà vì tôi từng tin rằng mẹ yêu tôi vô điều kiện.
Mẹ bật khóc:
– “Mẹ chỉ muốn con có chỗ dựa… người ta hứa sẽ lo cho con, nhà cửa, công việc… Mẹ khổ quá rồi, mẹ không còn đường nào khác!”
Tôi ngắt lời, giọng trầm:
– “Người ta có vợ. Mẹ bán con cho chồng người ta, để đổi lấy vài tờ giấy xoá nợ.”
– “Con là người. Không phải món hàng. Không phải món nợ.”
Cả hai im lặng. Không còn lời nào đủ để vá lại những vết rạn đã mục ruỗng từ trước đó rất lâu.
Tôi đứng dậy, quay đi.
Lần này, tôi không khóc. Vì nước mắt là cho tình yêu, còn sự phản bội… không xứng đáng được rửa trôi.
Tôi sống tiếp.
Không có mẹ bên cạnh, nhưng có tôi tự chọn con đường mình đi.
Không sang giàu, nhưng tự do.
Nếu có ai hỏi tôi có tha thứ không?
Tôi sẽ mỉm cười mà đáp:
“Tha thứ là cho tôi thanh thản. Nhưng quên? Không. Không bao giờ.”