Ông bảo vệ nghèo bỗng nhiên nhặt được 1 tấm ảnh của mình hồi trẻ, bất ngờ phát hiện chủ tịch tập đoàn mình đang làm thuê chính là con trai của ông cách đây 25 năm về trước, dòng chữ đằng sau tấm ảnh đã nói lên tất cả “đây là bố của con”

Ông bảo vệ nghèo bỗng nhiên nhặt được 1 tấm ảnh của mình hồi trẻ, bất ngờ phát hiện chủ tịch tập đoàn mình đang làm thuê chính là con trai của ông cách đây 25 năm về trước, dòng chữ đằng sau tấm ảnh đã nói lên tất cả “đây là bố của con”
Ông bảo vệ nghèo bỗng nhiên nhặt được 1 tấm ảnh của mình hồi trẻ, bất ngờ phát hiện chủ tịch tập đoàn mình đang làm thuê chính là con trai của ông cách đây 25 năm về trước, dòng chữ đằng sau tấm ảnh đã nói lên tất cả “đây là bố của con”

Ông Tín, một bảo vệ già ở tập đoàn Vạn Phát, sống cuộc đời nghèo khó, lặng lẽ làm việc ở cổng tòa cao ốc sang trọng. Ông ít nói, chỉ biết cắm đầu làm việc để kiếm tiền sống qua ngày. Nhưng một buổi sáng, khi dọn dẹp khu vực bãi đỗ xe, ông nhặt được một tấm ảnh cũ rơi từ chiếc xe của chủ tịch tập đoàn, anh Phong – một người trẻ tài năng, nổi tiếng khắp thành phố.

Tấm ảnh chụp ông Tín thời trẻ, khoảng 25 năm trước, khi ông còn cao lớn, khuôn mặt sáng sủa. Đằng sau ảnh là dòng chữ viết tay: “Đây là bố của con”. Ông Tín sững sờ, tim đập thình thịch. Ông nhớ lại một ký ức xa xôi: cách đây 25 năm, khi còn là công nhân nghèo, ông có một đêm tình thoáng qua với Linh, một cô gái giàu có, nay là bà chủ tịch tập đoàn Vạn Phát. Sau đêm ấy, Linh biến mất, còn ông nhận được một khoản tiền lớn từ người lạ, kèm lời nhắn phải giữ im lặng. Ông dùng số tiền đó chữa bệnh cho em trai, rồi chôn vùi bí mật, cưới vợ và sống cuộc đời bình thường.

Nhưng tấm ảnh này làm ông bàng hoàng. Liệu Phong có phải là con trai ông? Ông âm thầm tìm hiểu, để ý cách Phong đi đứng, nói cười, càng nhìn càng thấy giống mình thời trẻ. Cuối cùng, ông lấy hết can đảm, cầm tấm ảnh đến gặp Phong ở văn phòng. Khi ông đưa tấm ảnh ra, Phong sững sờ, ánh mắt dao động. Anh thừa nhận:
“Đây là ảnh mẹ tôi đưa cho tôi từ nhỏ. Mẹ nói ông là bố tôi, nhưng tôi chưa bao giờ được gặp.”

Bài viết liên quan  ɴɑᴍ тһɑпһ пɪᴇ̂п

Phong kể rằng mẹ anh, bà Linh, đã sinh anh sau đêm ấy và một mình nuôi anh khôn lớn. Bà không bao giờ trách ông Tín, chỉ nói rằng ông có lý do riêng. Khi Phong trưởng thành, bà giao anh tập đoàn và tiết lộ về người cha bí ẩn, nhưng bà không muốn anh tìm ông Tín, sợ phá vỡ cuộc sống của ông. Tấm ảnh là thứ duy nhất Phong giữ để nhớ về cha.

Ông Tín bật khóc, quỳ xin lỗi Phong vì bao năm không biết đến sự tồn tại của con. Phong đỡ cha dậy, ôm chặt ông, nước mắt lăn dài. Anh không trách cha, chỉ mong được bù đắp thời gian đã mất. Phong công khai ông Tín là cha ruột trước toàn tập đoàn, đưa ông về sống trong căn biệt thự sang trọng, chăm sóc ông như báu vật.

Câu chuyện về ông Tín và Phong lan khắp thành phố, như minh chứng rằng tình thân và sự thật có thể vượt qua mọi khoảng cách, dù thời gian và hoàn cảnh từng chia cắt.