
Tôi có một cậu con trai 7 tuổi đang học ở một trường tiểu học gần nhà. Vì quãng đường đi học khá gần nên vợ chồng tôi thống nhất để con tự đi bộ đi học mỗi ngày, chỉ trang bị cho con một chiếc điện thoại cục gạch để tiện liên lạc khi cần thiết. Từ ngày đầu tiên đến trường đến giờ, con trai tôi luôn đi đến nơi về đến chốn rất đúng giờ, không hề có biểu hiện gì khác lạ, khiến vợ chồng tôi hoàn toàn yên tâm.
Nhưng tôi không ngờ rằng suốt một tháng trời, có một chuyện kỳ lạ xảy ra mà con không hề nói với bố mẹ. Mãi đến một buổi tối khi chỉ có hai mẹ con ăn cơm với nhau, tôi mới tình cờ phát hiện ra.
Tối hôm đó, chồng tôi đi công tác xa nên bữa cơm chỉ có tôi và con. Tôi đã chuẩn bị rất nhiều món ngon, trong đó có gà rán và bò hầm – những món khoái khẩu của con. Nhưng trái với mọi ngày, hôm nay con trai tôi ngồi gảy gảy bát cơm, vẻ mặt chần chừ, ăn không hào hứng. Thấy vậy, tôi lo lắng hỏi:
– Sao thế con, hôm nay có món con thích mà?
Con trai tôi cúi đầu, lí nhí trả lời:
– Con thấy hơi no
Câu trả lời của con khiến tôi ngạc nhiên. Tôi khẽ cau mày, dò xét:
– Sao lại no được? Con có ăn gì trước cổng trường không?
Con im lặng một lát, rồi chậm rãi nói một câu khiến tôi suýt phun cả cơm trong miệng ra:
– Mẹ, hôm nay con gặp ông nội. Ông dẫn con đi ăn.
Tôi tròn mắt kinh ngạc. Trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ đáng sợ: Ông nội nào? Bố mẹ đã từng nói với con là ông nội đã mất từ lâu rồi mà. Hay con đã bị một kẻ lạ mặt lừa gạt?
Tôi nén lại cảm giác hoảng loạn trong lòng, cố giữ bình tĩnh để không làm con sợ hãi. Tôi nhẹ nhàng hỏi:
Con nói cho mẹ nghe xem nào, chuyện này xảy ra như thế nào? Sao con lại đi theo người lạ như vậy?
Lúc này, con trai tôi mới kể lại mọi chuyện. Hóa ra, suốt hơn một tháng qua, sau giờ tan học, có một người đàn ông lạ thường xuyên xuất hiện trước cổng trường, tiếp cận con tôi và tự nhận là ông nội. Người đó còn cho con xem một bức ảnh rất giống bức ảnh gia đình tôi đang đặt trên bàn thờ. Vì vậy, con đã tin ông là ông nội thật và đồng ý đi ăn cùng ông. Người đàn ông này không những đưa con đi ăn mà còn cho tiền để con mời bạn bè quà vặt.
Nghe đến đây, toàn thân tôi run lên vì sợ hãi. Trong đầu tôi hiện ra vô số viễn cảnh xấu: Liệu có phải kẻ xấu muốn lợi dụng con trai tôi cho một âm mưu nào đó? Tại sao người đàn ông này lại có bức ảnh giống với ảnh trong nhà tôi?
Ngay lập tức, tôi muốn gọi cho chồng để kể hết mọi chuyện và đồng thời báo cảnh sát. Nhưng rồi, tôi nghĩ lại: Nếu thực sự người đàn ông đó là kẻ có ý đồ xấu, tôi không thể để lộ ra là tôi đã biết chuyện. Tôi cần tìm hiểu sự thật trước đã.
Sáng hôm sau, tôi lên kế hoạch theo dõi con trai mình. Tôi đứng từ xa, lặng lẽ quan sát cổng trường. Khoảng 15 phút sau khi tan học, một người đàn ông trung niên xuất hiện, tiến đến gần con trai tôi. Tôi nín thở theo dõi. Đúng lúc con trai tôi định đi theo ông ta, tôi vội vàng chạy tới, lớn tiếng gọi con.
Người đàn ông giật mình quay lại nhìn tôi. Và khoảnh khắc ấy, chính tôi là người bất ngờ hơn cả. Ông ấy trông giống hệt bố chồng tôi – người mà tôi chỉ từng nhìn thấy qua vài tấm ảnh cũ ở nhà mẹ chồng.
Chúng tôi vào một quán nước ven đường. Tôi nhìn ông ta đầy ngờ vực, còn ông thì khẽ thở dài, ánh mắt có chút áy náy và mệt mỏi.
– Con có thể không tin, nhưng ta thực sự là bố của chồng con.
Tôi im lặng. Tôi cần một lời giải thích rõ ràng. Và thế là, người đàn ông ấy bắt đầu kể về quá khứ.
Nhiều năm trước, ông từng là một người ham mê cờ bạc. Nợ nần chồng chất, ông đành bỏ đi biệt tích, để lại mẹ chồng tôi một mình nuôi con. Sau một thời gian không có tin tức, ai nấy đều nghĩ rằng ông đã mất. Ngay cả chồng tôi, trong lòng cũng đã coi như không còn cha trên đời nữa.
Sau bao nhiêu năm phiêu bạt, ông vẫn chưa dám trở về vì cuộc sống khó khăn và mặc cảm tội lỗi. Nhưng rồi, khi biết tin mình đã có cháu nội, nỗi nhớ nhung trong ông trỗi dậy. Ông không đủ dũng khí để đối diện với gia đình, nhưng lại mong muốn được gặp cháu mình. Và thế là, ông nghĩ ra cách tiếp cận con trai tôi.
Nghe đến đây, trong lòng tôi trào lên cảm xúc khó tả. Tôi không biết mình nên giận hay nên cảm thông. Nhưng có một điều tôi biết chắc: Tôi không thể để con trai mình tiếp tục gặp ông theo cách này được.
Ông nhìn tôi, khẩn khoản nói:
Ta biết ta đã sai. Nhưng ta chỉ xin con một điều: Đừng nói cho chồng con biết vội. Hãy cứ để ta gặp cháu thêm một thời gian nữa. Rồi một ngày nào đó, ta sẽ đủ dũng khí để đối mặt với tất cả.
Tôi trầm ngâm. Tôi có nên giữ bí mật này không? Nếu kể chuyện này với chồng, anh sẽ phản ứng thế nào?
Cuối cùng, tôi quyết định rằng mình cần thêm thời gian để suy nghĩ. Từ hôm đó, tôi tự mình đưa đón con đi học, không để con một mình gặp lại ông. Nếu ông xuất hiện, tôi cũng đi theo để đảm bảo con được an toàn.
Dù chưa biết phải làm sao, nhưng tôi biết rằng sự thật này sớm muộn gì cũng sẽ được tiết lộ. Và khi ngày đó đến, tôi mong rằng gia đình tôi có thể tìm được một cách giải quyết tốt nhất, để không ai phải chịu tổn thương thêm một lần nào nữa.
Nguồn: https://www.webtretho.com/f/tam-su-chat-4663/ong-noi-mat-da-15-nam-nhung-ngay-nao-con-7-tuoi-di-hoc-ve-cung-khoe-gap-ong-o-truong-duoc-ong-dan-di-an