
Tôi ngồi trong căn hộ tầng sáu, nơi ánh nắng buổi sáng len qua tấm kính mờ, soi lên mặt bàn một góc sáng dài. Phía trước là tập hồ sơ tuyển dụng của ứng viên cuối cùng cho vị trí Trợ lý dự án. Tôi mở từng hồ sơ, chăm chú xem xét. Nhưng khi đến cái tên thứ ba, bàn tay tôi khựng lại.
Trần Ngọc Diệp.
Tôi thấy mình mạnh lên một nhịp. Một cái tên cũ, rất cũ. Từng là bầu trời của tôi trong suốt những năm đại học. Người con gái đã làm tôi khờ dại đến khả năng dùng hết tiền học bổng để mua cho cô ấy một chiếc laptop nhân dịp sinh nhật. Người từng bảo vệ sẽ cùng tôi xây dựng tương lai – rồi một buổi chiều mưa, lạnh lùng nói lời chia tay chỉ vì… tôi nghèo.
Tôi không biết mình ngồi bất động bao lâu. Chỉ khi nhập cửa vang lên, tôi mới tỉnh.
– Mời vào.
Người bước vào, tôi sẽ nhận được ngay lập tức. Ngọc Diệp vẫn như vậy,phong cách người thanh mảnh, mái tóc đen dài, đôi mắt có chút ít tiền nhưng cũng có chút tính toán – thứ từng tạo cho tôi mê chăm.
Cô ấy đi ngang qua người khi nhìn thấy tôi. Rồi ánh mắt cô trượt qua bảng tên đeo trên tôi: Nguyễn Gia Hưng – Phó Giám Đốc Dự Án .
– Em… không ngờ người phỏng vấn lại là anh.
Tôi cười nhẹ:
– Chào Ngọc Diệp. Mời em ngồi.
Cô ấy bước ngang nhưng rồi cũng ngồi xuống. Không có công cụ đặc biệt nào trong phòng. Tôi cô gái hồ sơ, giả vờ như đang đọc, nhưng thực chất là để giấu bàn tay đang thư giãn thành đấm.
Ba năm trước, tôi là một chàng trai sinh viên mới ra trường, lương ba phú ba đồng, còn Diệp Tử khi đó đã mơ đến những bữa tiệc sang trọng, túi xách hàng hiệu, xe hơi bóng loáng. Cô bỏ tôi, không nước mắt, không ngày dứt điểm. Người đàn ông cô chọn – một đại gia bất động sản, hơn cô gần hai lý tuổi. Tôi biết điều đó qua tin nhắn cuối cùng của cô:
“Em xin lỗi, Hưng. Em không thể mãi sống trong những giấc mơ nghèo túng của anh.”
Tôi không trả lời. Cũng từ hôm nay, tôi đã biến mất khỏi tất cả các nền tảng xã hội. Doốc toàn lực học thêm, làm việc gấp đôi, gấp ba người khác. Tôi từng có những đêm ngủ yên trên bàn làm việc, có lần phải truyền nước biển vì kiệt sức. Nhưng tôi không dừng lại – vì tôi cần phải vượt qua cái cảm giác bị bỏ rơi, được coi thường ấy.
Và giờ, người cũ ngồi trước mặt tôi, xin việc. Cuộc đời đúng là được biết cách vui đùa.
– Em có thể giới thiệu đôi chút về quá trình làm việc gần đây không? – Tôi hỏi, cố giữ giọng trung lập.
Diệp đáp, xoa mặt:
– Sau khi kết hôn, em từng phụ chồng quản lý chuỗi khách sạn. Nhưng sau biến cố gia đình, em phải quay lại tự lập. Em có hơn một năm làm nhân viên điều phối dự án tại Công ty BLT, chuyên về bất động sản du lịch.
– Cố gắng chuyển đổi? – Tôi hướng dẫn bạn.
Diệp im lặng vài giây rồi nói nhẹ nhàng:
– Em ly hôn. Chặn chúng… quỷ dữ. Rồi Gmail vào lao lý vì trốn thuế. Mọi thứ chậm lại đều không thể đáp ứng được.
Tôi gật đầu, không biểu hiện cảm xúc. Nhưng trong lòng, một nỗi lo lắng được kéo dài lên như con sóng bổ sung.
– Vì sao em chọn đơn vị vào công ty anh? – Tôi hỏi tiếp.
– Em biết ở đây công việc rất dày dặn, nhưng cũng có công việc bằng. Em cần một nơi để làm lại. Em không hy vọng được ưu ái, chỉ xin hội cơ.
Tôi đã nhìn cô ấy một thời gian dài. Bao nhiêu ký ức xưa cũ tái diễn về: lần cô ấy ôm tôi khóc khi mẹ cô nguy hiểm, lần tôi nấu cháo trắng cả tuần vì tiết kiệm tiền đưa cô đi chơi lễ, lần tôi đứng dưới mưa chờ đợi cô ở cổng ký túc xá chỉ để đưa cuốn sách giáo trình…
Tôi đã hít một hơi thật sâu.
– Cảm ơn Diệp. Bên anh sẽ liên hệ sau khi có kết quả.
Cô ấy gật đầu, đứng lên thì tôi nói:
– Diệp này…
Cô quay lại.
– Em từng rất mơ những giấc mơ nghèo nàn của anh. Bây giờ, nếu công việc ở đây ổn định, trình độ vừa phải, không có hào phóng… Em vẫn chọn chứ?
Diệp khựng lại. Ánh mắt ngập ngừng, rồi đáp lại:
– Giờ em chỉ muốn một giấc mơ có thật.
Tôi không nói gì nữa. Khi cánh cửa phòng đóng cửa lại sau lưng cô, tôi đã tìm thấy mình Bách khoa – không rõ vì gánh nặng nào, hay vì cảm giác bất kỳ điều gì lạ trong thời gian đó.
Ba tháng sau , Diệp chính thức trở thành trợ lý dự án của tôi. Cô ấy làm việc siêng năng, tỉ mỉ, ít nói. Không ai trong phòng ban biết chúng tôi từng quen nhau. Tôi cũng không tiết lộ.
Dịu dàng, tôi vẫn bắt gặp cô nhìn mình rất lâu khi tôi đang thuyết trình trước ban lãnh đạo. Có một lần, khi tan ca, cô tĩnh lặng đặt một hộp bánh mì lên bàn tôi rồi quay đi, không nói gì. Lần khác, cô đứng dưới cổng công ty rất lâu chỉ để trao cho tôi chiếc ô khi trời mưa.
Nhưng tôi không trả lời lại. Tôi không còn là anh sinh viên từng khờ dại tin vào lời hứa yêu thương.
Một buổi tối , tôi lại ở phòng văn bản. Cửa mở, Diệp bước vào một túi trà thư.
– Anh mệt rồi, uống chút cho ấm.
– Cảm ơn em – tôi nói, mắt vẫn dán vào màn hình.
– Hưng… – cô gọi nhẹ. – Em biết, trong mắt anh em không còn đáng tin nữa. Nhưng có thể… em được nói một lần thôi không?
Tôi nhìn cô ấy. Bật đầu.
– Năm đó, em không chỉ lựa chọn bỏ anh vì nghèo. Mà vì… em sợ. Sợ tương lai mù mờ, Sợ bản thân phải gánh cùng anh khi chính mình cũng yếu đuối. Nhưng khi sống trong nhung lụa rồi em mới nhận ra thứ em cần… không phải kim cương hay váy hiệu. Mà là cảm giác được ai đó nắm tay khi thế giới quay lưng.
Giọng cô đặt lại:
– Em không mong anh quay lại. Em chỉ muốn anh biết… em đã có hận thù.
Tôi nhìn cô rất lâu. Rồi Im lặng nói:
– Cảm ơn em. Nhưng em biết không… trùng lặp khi, người ta trưởng thành bằng sự cố vỡ. Còn anh… anh đã trưởng thành từ vết thương do em để lại. Anh không vô nghĩa. Nhưng cũng không thể quay lại làm người cũ nữa rồi.
Diệp hạ đầu, mắt đỏ hoe. Cô quay đi, nhưng khi ra đến cửa, vẫn nói lại:
– Vì vậy… nếu anh cần ai đó pha trà lúc mệt mỏi, hãy nhớ là có một người đã từng rời xa… nhưng vẫn theo dõi anh từ xa.
Tôi ngồi tĩnh lặng trong văn phòng trải nghiệm, nhìn bóng tối cô dần dần ngoài hành lang. Gần nhiên, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Phải, cuộc đời là một vòng tròn kỳ lạ. Có người quay lại, không phải để xin tha thứ – mà để cho ta cơ hội nói lời buông bỏ.
Và tôi đã nói rồi.
Tôi buông tay. Để tự động thực hiện. Cho cả hai.
News
Cả họ đi ô tô cư;;ời nh//ạ:o đứa cháu đi xe máy về quê gi;ỗ tổ, đến sáng hôm sau, ai cũng lặng người khi di chúc của cụ tổ họ Nguyễn giàu có nhất làng được công bố…
Cập nhật giá vàng trưa 5/5: Hết sạch hi vọng, xuống chạm đáy rồi, bán hôm qua có phải lãi rồi không
Sau kỳ nghỉ lễ dài ngày, vàng trong nước đồng loạt giảm mạnh ngay khi mở cửa sáng 5/5, đáng…
Chàng sinh viên ngh:è:o được bà chủ trọ cho ở miễn phí, ” 20 năm sau, bà già y:ế:u, m:ấ:t hết người thân. Anh quay lại, gõ cửa khiến bà lặng người…
Ngày Thành đặt chân đến thành phố là một buổi chiều cuối năm, mưa bụi lất phất bay lượn như…
Đi làm từ thiện trên vùng cao nhưng bị lạc đường, chàng trai xin trú nhờ trong 1 ngôi nhà ven rừng, ai ngờ vừa vào trong cậu sững người khi thấy tấm ảnh th:;ờ giống hệt cậu lúc nhỏ
Trời chiều trên vùng cao Tây Bắc Cơ vàng bởi ánh hoàng hôn, nhưng với Hùng, một chàng trai 25…
CHÍNH THỨC: Chào tạm biệt món l:òng se điếu, từ nay có cho tiền cũng không ai dám ăn, nguồn gốc quá khungkhiep
Không giống những phần nội tạng quen thuộc như lòng non, dạ dày hay dồi, lòng se điếu là đoạn…
Ai có tiền thì nhanh chóng mua vàng trong hôm nay: Giảm kịch khung rồi, tận dụng thời cơ ngay
Tài xế xe bán tải có mặt tại hiện trường vụ tai nạn giao thông khiến nữ sinh ở Vĩnh…
End of content
No more pages to load
Next page