Vợ nhắn tin: “Anh ơi… cứ::u con và em với… con”… Nhưng chồng vẫn mặc kệ tắt luôn điện thoại để vui vẻ với nhân tình. Sáng hôm sau trở về nhà thì ki::nh ho::àng….

Vợ nhắn tin: “Anh ơi… cứ::u con và em với… con”… Nhưng chồng vẫn mặc kệ tắt luôn điện thoại để vui vẻ với nhân tình. Sáng hôm sau trở về nhà thì ki::nh ho::àng….
Vợ nhắn tin: “Anh ơi… cứ::u con và em với… con”… Nhưng chồng vẫn mặc kệ tắt luôn điện thoại để vui vẻ với nhân tình. Sáng hôm sau trở về nhà thì ki::nh ho::àng….

Đêm sinh nhật của con trai, điện thoại của Nam rung lên không ngừng. 10…20…30..80 cuộc gọi nhỡ của “Vợ yêu” hiện lên màn hình, tất cả đều từ số của Hạnh – người vợ tảo tần sớm hôm của anh. Xen lẫn những cuộc gọi là những tin nhắn dồn dập, từng dòng chữ như van lơn trong tuyệt vọng: “Anh ơi… cứu con và em với… con…”. Nhưng Nam chẳng màng để ý. Anh tắt nguồn điện thoại, ném nó sang một góc giường khách sạn, rồi quay sang ôm ấp cô nhân tình trẻ trung, xinh đẹp. Tiếng cười nói, những lời đường mật át đi mọi thứ. Với anh, đêm đó chỉ có niềm vui, sự phóng túng, còn gia đình – thứ anh đã chán ngán từ lâu – chẳng đáng để bận tâm.

Sáng hôm sau, Nam uể oải trở về nhà. Vừa bước tới cổng, anh đã thấy điều gì đó bất thường. Sân nhà chật kín người, tiếng khóc than vang lên thảm thiết. Nam lao vội vào trong, tim đập thình thịch. Giữa nhà, hai chiếc quan tài nằm lạnh lẽo. Một lớn, một nhỏ. Hạnh nằm trong chiếc quan tài lớn, gương mặt tái nhợt, đôi mắt khép chặt như còn vương nỗi đau. Bên cạnh là cậu con trai vừa tròn 5 tuổi, đôi má hồng hào ngày nào giờ chỉ còn lại sự tĩnh lặng chết chóc.

Mẹ vợ Nam ngồi bệt bên cạnh, ôm lấy di ảnh của con gái và cháu ngoại, khóc đến lạc cả giọng: “Con ơi, cháu ơi… sao con tôi, cháu tôi lại chết thảm thế này…”. Bà ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào Nam, ánh mắt đầy căm phẫn và đau đớn. Xung quanh, hàng xóm láng giềng thì thầm to nhỏ, chỉ trỏ về phía anh với những lời xì xào đầy khinh bỉ.

Bài viết liên quan  Chồng vào nhà nghỉ với bồ vợ ở nhà vẫn trọn nghĩa làm 20 mâm cỗ giỗ bố chồng, để rồi lúc họ hàng có mặt đông đủ thì kịch hay mới bắt đầu

Hóa ra, đêm qua, con trai Nam lên cơn sốt cao co giật. Hạnh hoảng loạn gọi cho chồng, cầu cứu trong vô vọng. Không liên lạc được, cô ôm con chạy bộ ra trạm xá giữa đêm mưa tầm tã. Nhưng trời không thương, giữa đường, Hạnh trượt chân ngã xuống mương nước, cả hai mẹ con bị nước cuốn trôi. Khi người ta tìm thấy, cả hai đã không còn hơi thở.

Nam đứng như trời trồng, đôi chân run rẩy. Tiếng khóc của mẹ vợ, ánh mắt ghê tởm của mọi người xung quanh như những nhát dao đâm vào lòng anh. Bộ mặt thật của gã chồng bội bạc, vô trách nhiệm giờ đây lộ rõ. Nhưng tất cả đã quá muộn. Gia đình mà anh từng xem nhẹ giờ chỉ còn lại hai nấm mồ lạnh lẽo, và anh – kẻ phản bội – phải sống cả đời trong ân hận và tội lỗi.